Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Những câu Thơ giang hồ chế sock, vui buồn, tình yêu hay nhất

Những câu Thơ giang hồ chế sock, vui buồn, độc đáo, về , cuộc sống, tình yêu hay nhất.

Những bài thơ giang hồ hay

PHẠM HỮU QUANG 
GIANG HỒ 

Tàu đi qua phố , tàu qua phố
Phố lạ mà quen ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi , trèo thang với … giặt đồ

Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa trắng cả lòng

Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình

Giang Hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chửa chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si

Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa thưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ . Thôi . Trời đất cứ liêu xiêu

Giang hồ ta chẳng hay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường

Giang hồ ba bữa buồn một bữa
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giày trời sẵn gió
Ngựa về . Ta đứng . Bụi mù tung …

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà


LINH PHƯƠNG 
GIANG HỒ 

Giang hồ từ thuở ta thất thế
Chí lớn không thành- thà ẩn cư
Viễn xứ. Ờ ! Thôi thì viễn xứ
Hết đời phiêu bạt chốn quê xa

Mẹ xưa vốn quen mùi rơm rạ
Đốt đồng khô khói phủ che trời
Hoàng hôn mỏi mắt. Chiều châu thổ
Vẳng tiếng kêu đò bên bến sông

Cha xưa cầm súng ra đánh trận
Bỏ xác trên rừng mấy mươi năm
Lần đi đưa tiễn- tay chưa nắm
Vạt áo che ngang mẹ khóc thầm

Em xưa kẹp tóc thề vội lớn
Cứ ngỡ tình xanh mãi biếc xanh
Tương tư xếp lá đôi bờ mộng
Mơ bóng trăng khuya- tiếng nguyệt cầm

Ta xưa thắp nến chờ đêm xuống
Đợi hồn thiêng khuất nẻo cha về
Mộ bia hiu quạnh. Ngày dâu bể
Phách lạc đâu còn chỗ nương thân

Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Vẫn thấy lòng đau rứt ruột đau
Thèm nghe tiếng dế thời thơ ấu
Ngắm cánh diều bay giữa vô cùng

Giang hồ. Ta giang hồ trăm bận
Thầm hẹn mai này quy cố hương
Ta về làm bạn cùng chim chóc
Lẫn với muỗi mòng chín cửa sông

NGUYỄN BÍNH 
HÀNH PHƯƠNG NAM 

Hai ta lưu lạc phương Nam này
Trải mấy mùa qua én nhạn bay
Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay !

Lòng đắng sá gì non hớp rượu
Mà không uống cạn, mà không say ?
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
Mà áo khinh cừu không ai may

Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo
Ta trói thân vào nợ nước mây
Ai biết thương nhau từ thuở trước
Bây giờ gặp nhau trong phút giây

Nợ tình chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Trông lại tha hồ mây trắng bay

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Phân tán vì cơn gió bụi này
Ngươi đi buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết
Ngày mai ra sao rồi hãy hay
Ngày mai sán lạn màu non nước
Cốt nhất làm sao tự buổi này

Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay
Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt
Giữa chợ ai người khóc nhận thây

Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay ?
Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
Hài cỏ gươm cuồng ta đi đây

Ta đi, nhưng biết về đâu chứ ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi !

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
Người ơi ! Hề người ơi !
Người sang bên ấy sao mà lạnh
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi

Thơ Giang Hồ Sock

Trước...Mặt...Em...Anh...Là...Thằng...2...Lúa...
Sau...Lưng...Em...Anh...Là...Chúa...Giang...Hồ...
Trên...Đường...Đơì...Anh...Sang...Bằng...Tất...Cả...
Trên...Đường...Tình...Anh...Gục...Ngã...Dưới...Chân...Em...
Để...Giờ...Đây...Không...Còn...Thằng...2...Lúa...
Chúa...Giang...Hồ...Đố...Thằng...Nào...Dám...Yêu...Em?
giẾt .  

Điếu...Thuốc...Tàn...Chi...Kỉ...Đời...Trai...
Uống...Rượu...Say...Ngày...May...Ta...Tỉnh...
Uống...Rượu...Tình...Khó...Tỉnh...Lắm...Ai...Ơi...
Bước...Giang...Hồ...Không...Hề...Rơi...Nước...Mắt...
Mà...Giờ...Đây...Anh...Ôm...Hận...Khóc...Thầm...
Đêm...Về...Khuya...Ngàn...Sao...Rơi...Lấp...Lánh...
Xã...Hội...Buồn...Vắng...Bóng...Người...Anh...Yêu...
Giang...Hồ...Đẩm...Máu...Anh...Không...Sợ...
Chỉ...Sợ...Đường...Về...Vắng...Bóng...Em...

Nỗi buồn của kiếp sống giang hồ


Tôi sinh ra vào một ngày gió lạnh
Giữa cuộc đời hiu quạnh lắm bon chen
Cả tuổi thơ sống trong cảnh nghèo hèn
Mười hai tuổi bước vào đời du đãng

Chém mướn đâm thuê , bao đề đánh bạc
Bảo kê nhà hàng, khách sạn, cave
Cuộc đời trôi trong cờ bạc rượu chè
Sống kiếp người đã phụ lòng mẹ cha

Đâu rồi cuộc đời thời trai trẻ đã vẽ
Một mái nhà lặng lẽ sống bình yên
Chốn làng quê với đồng ruộng vợ hiền
Không có tiền, cuộc đời vẫn đẹp sao

Tôi bước đi giữa dòng đời chật hẹp
Sống vất vơ, chờ ngày tháng dần qua
Cho tới ngày, tôi gặp được đại ca
Anh đã nhận cho tôi vào Hắc đảng

Theo đại ca tôi chém Sơn "Bạch Tạng"
Khiến Dung Gà phải chống nạng van xin
Cho tới ngày tôi bắn chết ###### Sên
Tôi đã được bước lên hàng tiền bối

Rồi 1 ngày kia trước cơn hấp hối
Đại ca giao toàn quyền Hắc đảng lại cho tôi
"Chú theo anh cũng được 4 năm rồi
Giờ hãy đứng giữa đỉnh cao danh vọng"

Em chợt đến như chiếc dây thòng lọng
Kéo tôi ra khỏi một vũng bùn lầy
Nguyện bên em sống trọn đời kiếp kiếp
Xa lánh khỏi chốn giang hồ ô trọc

Em xinh đẹp như thiên thần mùa hạ
Dáng yêu kiều như chiếc lá mùa thu
Mái tóc đen che phủ cả mây mù
Mang ánh sáng của vầng dương chiếu rạng

Tôi cô đơn, muốn cùng em phiêu bạt
Khắp giang hồ như lãng tử Hồ Xung
Chẳng sợ ai, giống Quách Tĩnh - Hoàng Dung
Giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn

Nhưng tất cả ... bây giờ là quá muộn
Chúng bắn em, vào 1 sáng mùa đông
Đôi môi em, còn ấp ủ hương nồng
Em ra đi khi tuổi đời quá trẻ

Em đi rồi, vẫn nắm chặt tay tôi
Cái chết đại ca ngày nào cũng vậy
"Bọn chó Bạch bang - chính chúng bay làm bậy
Hãy nhìn xem Hắc đảng trả thù đây"

Nấm mồ xanh chôn cất tấm thân gầy
Cánh đồng hoang, giữ linh hồn bất hạnh
Em nằm đây giữa muôn ngàn gió lạnh
Hãy để tôi, lấy máu tế linh hồn

Vai mang súng hai tay đôi mã tấu
Chân dao găm và lưng dắt đầy mìn
Dù bọn đàn em có rối rít van xin
Ta cũng quyết, 1 mình vào hang cọp

Tôi bước nhanh đến nơi chúng tụ họp
Mắt trừng trừng bốc lửa lửa hờn căm
Năm tên đàn em lao tới rút dao găm
Vung mã tấu: cả 5 tên gục xuống

Nhân lúc chúng còn đang luống cuống
Tôi đáp mìn vào 2 dãy hành lang
Chạy thật nhanh qua dãy nhà ngang
Quyết tìm tên họ Bạch ra trị tội

Bỗng đằng xa có 2 tên bắn tỉa
Rút súng ra tôi bắn gục cả hai
Nhưng đằng sau tên đánh lén rút bài
Tôi gục xuống rên trong cơn đau đớn

Nhưng như vậy có gì là ghê gớm
Với 1 kẻ giang hồ, đã từng trải như tôi
"Bọn to gan đã đến số chết rồi
Mới dám đụng vào đại ca Hắc đảng"

Lên lầu 2 tôi gặp Sơn Bạch Tạng
Kẻ đã từng bị tôi chém trước đây
Vết sẹo trên vai như nỗi nhục xéo dày
Hắn lao tới vồ mồi như hổ đói

Nhưng trình độ y thật là... kém cỏi
Mới 5 giây đã ngã gục xuống sàn
"Không đủ khả năng mà vẫn cứ làm càn
Tên khốn kiếp. Ngươi chết thật là đáng !"

Kẻ thù ta giờ đã ở phía trước
Kiếp giang hồ quyết không đội trời chung
Ta với ngươi quyết không thể sống cùng
Nay giờ chết của ngươi đã điểm

Nói dứt lời 2 tay tôi vung kiếm
"Nhát chém này
là của đại ca ta
Còn phát này
là của người yêu ta
Tên khốn kiếp.
Hãy mau mau đền mạng !!"

Chiến cuộc tàn khi bình minh ló rạng
Tôi vứt đao trên vũng máu tanh nồng
Ngoài trời kia, cây uống máu nắng hồng
Đâu có biết trong lòng tôi: vỡ nát

Đại ca ơi ! Sao giờ tôi hèn nhát
Không dám nhìn đời, hổ thẹn với trời xanh
Trong đầu tôi, còn vọng mãi lời em
"Thế là hết ,cuộc đời tôi đã hết"

Khi hận thù lòng người toàn rắn rết
Trả thù xong ác quỉ hoá thiên thần
Cuộc đời ai chỉ 1 phút sa chân
Là đánh mất cả linh hồn thánh thiện

Xa lánh đời tôi trở về với biển
Sống bằng tiền nước mắt và mồ hôi
Kể từ nay chấm dứt kiếp trôi nổi
Nghĩ về em như 1 trang kỉ niệm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét