Xuân Hà Nội
Xuân đã về chưa Hà Nội ơi?
Ta về lồng lộng gió lưng trời
Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy
Nửa dường nhung nhớ, nửa xa xôi.
Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây
Mây pha màu khói, khói pha mây
Mùa xuân thấp thoáng như cô gái
Nắng hồng bẽn lẽn, má hây hây.
Ta theo tìm em giữa phố xa
Bao nàng áo đỏ đẹp như hoa
Bao màu ngói đỏ tươi son mới
Lấp lánh hoàng hôn những mái nhà.
Là đã bên nhau rồi đó em
Mùa xuân Hà Nội buốt hơi kem
Hoa đào nghiêng nụ lung linh gió
Lất phất mưa bay ướt lạnh thềm.
Về trường cũ
Trường cũ ta về mây trắng bay
Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy
Áo trắng không còn trong sương trắng
Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may.
Lớp học nhìn ra những cánh đồng
Những mùa xanh mướt lúa đơm bông
Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy
Một thuở chia xa thắm phượng hồng?
Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường
Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương
Vẫn lời thơ nở trên trang sách
Những nụ hoa đời, gió ngát hương.
Tóc cô giờ bạc màu sương xám
Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi
Một lần thổn thức ta thầm gọi
Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!…
Em Và Thơ
Tác giả: Hoàng Thu Diệp
Tôi ghé vườn thơ dưới nắng hè
Ngọn gió buồn hiu hắt tiếng ve
Như cố tìm đâu cành phượng vĩ
Thời học sinh trường lớp bạn bè
Mà đã bây giờ xa quá xa
Người xưa cảnh cũ có chăng là
Đồng vọng trong tôi trời luyến nhớ
Hờ hững ... ngập ngừng ta với ta
Nhưng bổng tôi nghe trong cánh gió
Một lời thơ dịu mát hoàng hôn
Như cùng ai nỗi lòng bày tỏ
Hồn ngất ngây chân vội bước dồn
Dưới thảo lư nầy tôi gặp em
Những vần thơ tiếng nói con tim
Man mác trong ngàn hoa nội cỏ
Tiềm ẩn trong đuôi mắt dịu hiền
Tôi đọc vần thơ với chữ YÊU
Khi giữa không gian rụng nắng chiều
Nhìn em ... nhìn cánh chim đơn lẻ
Sao bổng trong lòng thấy quạnh hiu
Đó có phải là một cảm thông
Tri kỷ tri âm một tấm lòng
Và thơ bắt nhịp cầu tâm thức
Trọn vẹn cho người bao ước mong
Và từ hôm đó tôi làm thơ
Thơ chở giúp tôi những đợi chờ
Những mộng mơ buồn vui vụng dại
Những đêm thức giấc ... hồn bơ vơ
Màu Mực Tím
Tác giả: Kiên Giang
Tôi đã tương tư màu mực tím
Từ ngày mới viết chữ A, B
Cong queo dòng bút tình thơ dại
Chữ nghĩa đẹp trong nét vụng về
Mỗi lần trái mồng tơi chín
Anh hái làm mực tím
Tặng cô bạn nửa ve bầu
Cô đem mực tím nhuộm màu áo thơ
Từ ngày nhuộm áo màu tim tím
Bè bạn gặp em ở cổng trường
Thường gọi : nầy cô em áo tím
Cho anh nhểu mực viết văn chương
Mỗi lần tan học tung tăng bước
Em đụt mưa chiều, trú nắng trưa
Dưới lá mồng tơi râm bóng mát
Ngồi nghe mẹ kể chuyện đời xưa
Mẹ nghèo chăm bón vồng khoai tím
Hái lá mồng tơi bán chợ làng
Đổi gạo, mua đèn cùng giấy mực
Nuôi con ăn học, mấy năm trường
Từ lúc em vào trường áo tím
Riêng anh thi rớt học trường tư
Khác trường khác lớp, tình chia ngả
Ký ức ngày xanh ... lớp bụi mù
Mẹ không phiền anh thi rớt
Nhưng thoáng nét buồn trong mắt sâu
Vẫn bán lá khoai mua giấy mực
Nuôi con, chờ đợi mùa thi sau
Để tự trách mình, anh cạo trọc
Học trò thi rớt hóa nhà sư
Đèn chong từ đó soi trang sách
Chữ nghĩa tương tư mắt học trò
Sợ lỡ mùa thi mẹ lại già
Gánh hàng oằn nặng, quãng đường xa
Bóng chiều nghiêng xế trên lưng mẹ
Con học đợi ngày chiếm thủ khoa
Bên song cửa sổ căn nhà lá
Khi mẹ gánh hàng họp chợ đông
Con ngỡ trong hồn, hoa phượng nở
Đẹp thay trang sách dưới đèn chong
Sương khuya rơi ướt cánh đồng
Ướt vai áo mẹ, uớt lòng sách đêm
Trăng mờ sáng tựa hoa đèn
Mẹ lo cơm áo, con tìm công danh
Mùa thi ấy, con vừa thi đỗ
Thì bóng từ thân đã khuất rồi
- Ai đẩy xe tang chầm chậm lại
Chờ hoa phượng rụng phủ quan tài
Mẹ buông gánh nợ đời đi vội
Cát bụi quay cuồng theo bánh xe
Ví biết mẹ già sao mất sớm
- Con tìm danh vọng để làm chi
Mây Tần ngày ấy thành mây trắng
Con ngỡ mây tang : tóc mẹ hiền
Ngước mắt nhìn mây con vẫn ngỡ
Mẹ mình họp chợ chốn cung tiên .
Có Một Thiên Đường
Tác giả: Nguyễn Hùng
có áng mây trời lãng đãng trôi
có đóa tin yêu rụng xuống đời
có đôi mắt chớp ngây thơ lắm
có nụ cười hồng thắm trên môi
có người ngớ ngẩn chuyện yêu thương
có hơi thở nhẹ ẩm đêm sương
có phàm nhân ngỡ mình thi sĩ
có những bài thơ rất tầm thường.
có chiều mưa bụi ướt mắt môi
có niềm tâm sự gởi đâu rồi?
có gót chân ai đang bước vội
có vầng trăng lẻ vỡ làm đôi
có một mảnh đời trót hư hao
có mớ hàng trang dĩ vãng nào
có những đêm dài không muốn ngủ
có người chờ sáng mới chiêm bao
có người em nhỏ ngây thơ lắm
có tà áo mới rất trinh nguyên
có gian dối luồn trong khóe mắt
có kẻ điên đi kiếm muộn phiền
có nghĩa gì đâu một bóng hình
có nụ tình câm chết lặng thinh
có người sắp chết còn mơ mộng
có gã mù chờ đón bình minh
có một chút hiểu lầm nho nhỏ
có gì lạ lắm ở trong em
có tình tưởng có nhưng không có
có thể đành lòng gian dối thêm?
có kẻ điên mới cho mình tỉnh
có người tỉnh mới biết mình điên
có mảng tâm tư vừa nhuốm bệnh
có chút tâm hồn chợt lãng quên
có nàng thiếu nữ rất đoan trinh
có đôi mắt chớp đẩy đưa tình
có điều định nói sao chưa nói?
có người vừa lạc mất niềm tin
...
có một bài thơ toàn chữ có
có một thiên đường, có hay không?
có tĩnh mạch nào hồng máu đỏ
có quả tim nồng đã lạnh đông.
XUÂN SUM HỌP
Tiết trời dịu mát, lất phất mưa,
Từng hạt tung tăng khắp phố phường.
Mai vàng, đào thắm mừng năm mới,
Con cháu sum vầy những ngày xuân.
Chúc ông, chúc bà them mạnh khỏe,
Chúc mẹ và cha phát lộc tài.
Mỗi năm xuân đến, Tết về nhà,
Cả nhà vui vẻ rộn tiếng ca.
Tan vỡ
Thôi nhé đường đời đã biết nhau,
Thà rằng quên trước khỏi quên sau.
Đã mang chi nữa tình mây nước,
Để mặc sương sa bạc mái đầu.
Rồi ánh trăng kia với gió thâu,
Với sương hồ lạnh, với ngàn lau,
Với bao cảnh đẹp vui khi trước
Ủ rủ vì em nặng khối sầu.
Tác giả:
Thế Lữ
CÓ NHỮNG NGÀY KHÔNG NHAU
Ngày không nhau đêm đầy nỗi nhớ
Giọt sương khuya lạnh buốt vai gầy
Ngày không nhau gió về trăn trở
Nghe cõi lòng vương áng mây bay
Ngày không nhau sầu dâng lên mắt
Nét mi ngoan đẫm lệ ưu phiền
Ngày không nhau con tim thầm nhắc
Nụ hôn nồng một thuở thần tiên
Ngày không nhau tình xa diệu vợi
Bước em đi khúc khuỷu, gập ghềnh
Ngày không nhau còn ai chờ đợi
Bản nhạc ngày xưa bỗng buồn tênh
Ngày không nhau...từ nay thôi nhé!
Giấc mơ yêu mãi mãi lụi tàn
Ngày không nhau nẻo về lặng lẽ
Vẫy tay chào mộng ảo trần gian..!
Tác giả:
Hội Viên Thi Đàn
Một số bài thơ chế 7 chữ tếu vui hài hước
TÂM TRẠNG MÙA THI
Trước khi thi: đi Chùa cầu may
Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm về lòng vấn vương
Có phải nơi đây là cõi Phật
Mà sao ai đến mặt đau thương?
Trong lúc thi: bồi hồi lo lắng
Bước tới phòng thi bỗng hết hồn
Đề thi khó quá mới ôn sơ
Quay lên quay xuống sợ bị bắt
Liếc liếc hai bên chẳng thấy gì
Nhớ bài chẳng được, thôi chết mất
Nhờ thằng bên cạnh, chẳng ra sao
Giờ thi đã hết, nộp giấy trắng
Một nỗi sầu riêng ta với ta
***
Bụi phấn trắng vương trên mái tóc
Thầy mang đến nhiều bài học hay
niềm đam mê, không màng khó nhọc
Công thầy chúng em lớn từng ngày
chỉ nghĩ dc có thế good luck!
***
ngọn đèn dầu làm bạn cùng cô
những đêm khuya miệt mài bên giáo
bao nếp nhăn hằn sâu trên vầng trán
mang cho em bao tri thức cuộc đời.
***
Thầy ơi! con hiểu…
“Tiếng gà gáy” đánh thức màn đêm
Phê-rô quỳ… niềm tin nào đến
“Tiếng gà gáy” đánh thức nỗi niềm
Phê-rô quỳ… tội tình phủ vây
“Phê-rô ơi! Chính đêm nay
Phê-rô ơi! Ngay chính đêm nay
Con sẽ ba lần chối Thầy
Nhưng con ơi! Chính đêm nay
Nhưng con ơi! Ngay chính đêm nay
Con sẽ hiểu được Lời Ta”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét